12MN1

“Bao lữ khách đi về trên bến vắng
Người sang sông, ai nhớ bến sông đời
Từng dòng chữ suốt một đời lặng lẽ,
Mãi âm thầm như bụi phấn rơi rơi
.

                                                        (Xuân Định )

12MN2

Cuộc đời của người thầy như những người lái đò âm thầm lặng lẽ là vậy mà cũng thật thanh cao! Chẳng phải cha nhưng con vẫn gọi là Thầy, chẳng cùng họ nhưng vẫn gọi là Cô. Vì cha là người sinh thành ra con, nhưng Thầy là người chèo đò đưa con cập bến. Thật vậy, người vẫn ngày đêm miệt mài bên trang giấy trắng chính là gửi gắm cả tâm huyết, chứa chan tình yêu thương cao cả của thầy cô, từng giọt bụi đời viết lên chính là hạt phấn kết tinh kiến thức cho con, là hành trang theo con suốt cả cuộc đời. Bởi lẽ chính vì thế mà khi cất lên hai tiếng Thầy cô - thiêng liêng cao cả đến làm sao!

12MN3

Thầy cô - tiếng gọi thân thương ấm áp luôn đọng mãi trong kí ức của mỗi sinh viên. Từng lời thơ nét chữ mà con cất lên cũng chính là sự bày tỏ lòng biết ơn và tình yêu chan chứa của con đối với thầy cô. Có lẽ rằng, nếu sinh viên là chim, thầy cô sẽ là cánh để nâng các em chạm đến ước mơ bay cao bay xa giữa chân trời. Nếu sinh viên là cá, thầy cô sẽ là vây, là đuôi cá để giúp các em bơi ra giữa biển đông rộng lớn, giữa thế giới bao la để cùng trải nghiệm. Cũng như người cha, người mẹ đã nâng niu, dìu dắt đàn con thơ từng bước trưởng thành, ấp ủ cho con niềm tin và hy vọng lớn lao hơn cả. Phải chăng thầy cô, những con người luôn chịu thương chịu khó đó đang luôn ấp ủ một niềm ao ước, một tương lai tươi sáng rộng mở và đưa thế hệ học sinh bước vào thế giới kì diệu đó! Không gì có thể sánh bằng công lao vất vả của những người thầy, người cô trong sự nghiệp trồng người. Bao nhiêu thế hệ sinh viên đi qua, mái tóc thầy càng trở nên bạc trắng theo năm tháng, nhưng cái tâm huyết đem đến tri thức và những bài học quý giá cho các học trò của mình thì mãi sẽ không thay đổi trong mỗi người giáo viên.

12MN4

Cổng trường mở ra rồi khép lại, đón và đưa lớp lớp thế hệ sinh viên nhập học rồi ra trường, mang theo những thành quả của ước mơ mà trước đó họ đã ấp ủ cho vào hành trang để cùng họ lớn lên trên những giảng đường. Và chúng tôi là sinh viên Khoa Sư Phạm, lớp K12- Giáo dục Mầm non, đã gắn bó với trường gần 3 năm. Trong tôi lắng đọng những suy tư của một người thanh niên trẻ. Mơ ước để trở thành một sinh viên của Trường Đại học Hà Tĩnh đã xuất hiện trong tôi từ năm cấp 3. Con đường dẫn tôi đến với ngôi trường này cũng nhiều khó khăn, nhưng bằng chính những nỗ lực của mình mà tôi đã được đền đáp xứng đáng. Cổng trường đã rộng mở đón chào tôi lần đầu tiên trong một ngày tháng 9 , khi tôi chính thức cầm trên tay giấy báo trúng tuyển của trường. Ngày đó thật đáng nhớ, đánh dấu sự thành công ban đầu của tôi trong nỗ lực biến ước mơ trởthành sự thật. Nhớ xiết bao buổi đầu tiên bỡ ngỡ, bước chân vào cổng trường mà lòng tôi đan xen biết bao cảm xúc, vừa hân hoan trong niềm vui của một tân sinh viên trước một chân trời mới của tri thức, vừa lo lắng sợ sệt không biết cuộc sống sắp tới sẽ như thế nào…Nhưng rồi, tất cả cảm xúc ấy cũng trôi qua và nhường chỗ cho những tiếng cười khi mà tôi được trực tiếp gặp mặt và giao lưu với các sinh viên trong toàn trường. Buổi gặp mặt với những tiết mục văn nghệ đầy sôi nổi và quan trọng nhất là những thông tin giới thiệu của các anh chị khóa trước về ngành nghề tôi đang theo học cũng như cơ hội làm việc sau khi ra trường. Cũng từ đó tôi nuôi trong mình một quyết tâm phấn đấu để trở thành một trong những sinh viên ưu tú của trường. Hình ảnh Thầy Cô và anh chị khóa trước nói về các ngành học và chào đón tân sinh viên mãi là hình ảnh mà tôi mãi không thể quên. Họ giúp chúng tôi - những sinh viên mới bỡ ngỡ vào trường có thêm tự tin với quyết định của mình, thấy yêu thêm ngôi trường mình sẽ theo học, thấy yên tâm với tương lai khi ra trường.

12MN5

Tôi cảm thấy tự hào vì đã chọn cho mình được một ngành học ý nghĩa và thực tế. Từ đây, tôi càng tự tin hơn về tương lai của mình và tự nhủ tôi sẽ biến những kiến thức trên giảng đường này trở thành những kiến thức ứng dụng thực tế hữu hiệu để phục vụ cho công việc của mình sau này và cho cả cộng đồng. Cũng từ buổi gặp mặt tiếp xúc đầu tiên này, tôi lại tìm thấy cho mình niềm đam mê, lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ khi được tham gia công tác Đoàn. Học kỳ đầu tiên đối với tôi thật nặng nề, có lẽ vì tôi chưa quen với những phương pháp dạy và học mới và cũng bởi vì tôi phải tiếp xúc với những kiến thức hoàn toàn mới trong khi tôi chưa chuẩn bị được nền tảng. Nhìn những cuốn giáo trình “dày và nặng” tôi thật sự không biết mình phải làm gì … Rồi lần đầu tiên sống xa nhà, những hình ảnh về gia đình cứ hiện về trong tôi, nỗi nhớ luôn luôn thường trực trong lòng . Kỳ đầu tiên với kết quả không như tôi mong đợi đã làm cho tôi lo lắng. Tôi đã tự đổ lỗi cho nhà trường vì chương trình và nội dung học không cuốn hút mà quên mất rằng chính tôi đã không thực sự cố gắng và chú tâm vào học tập cho thực chất. Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng nhận ra khi bạn bè xung quanh tôi ai cũng học tốt và đạt thành tích cao. Khi đó tôi tự hứa với lòng mình phải gác lại những tình cảm cá nhân, mà phải lấy nó làm động lực để cố gắng. Tôi quan niệm rằng, việc học là một việc nhẹ nhàng nhất, hãy nghĩ đến những người thân yêu , họ phải làm lụng vất vả để cho mình có thời gian ngồi trên giảng đường này, vì vậy, hãy sống và học tập làm sao để không phụ lòng những hy sinh của gia đình dành cho tôi. Từ đó, tôi luôn nỗ lực trong từng công việc. Những lời tâm sự, động viên của thầy cô, bạn bè đã giúp tôi cố gắng nhiều hơn. “Mọi sự cố gắng đều được đền đáp xứng đáng”. Tôi cải thiện được kết quả học tập của mình, tham gia công tác Đoàn cũng giúp tôi tự tin hơn, năng động hơn. Những năm tháng dưới mái Trường Đại học Hà Tĩnh , tôi không chỉ được học những kiến thức về chuyên ngành giúp tôi lập nghiệp mà thông qua các hoạt động đoàn, tình nguyện, văn nghệ …đã đã giúp tôi trưởng thành vững vàng hơn rất nhiều. Trường Đại học Hà Tĩnh đã trở thành niềm tự hào của riêng tôi và của tất cả các bạn. Ở đó, có những người Thầy người cô thật tận tụy, những người bạn thật chân thành, và có cả tình người ấp áp trong một môi trường giáo dục chất lượng và đỉnh cao. Mỗi trang giáo án đối với những giảng viên của trường đều thể hiện một chữ Tâm và một niềm mong mỏi lớn đối với thế hệ Thầy dành cho trò. Những hoạt động giao lưu, gặp gỡ giữa Ban giám hiệu với sinh viên làm cho khoảng cách giữa Nhà trường với sinh viên thật gần gũi. Tất cả đều hướng đến một môi trường tốt nhất để sinh viên có thể thể hiện khả năng và tố chất của mình. Nhà trường cũng luôn theo sát hoàn cảnh của mỗi sinh viên thông qua Đoàn trường và Hội sinh viên, kịp thời động viên và chia sẻ những khó khăn mà sinh viên gặp phải trong quá trình học tập tại trường. Giờ đây, khi đã là một sinh viên năm 3, gần 3 năm gắn bó với mái trường tôi càng thêm tin tưởng và hi vọng nhiều hơn. Niềm tin đó giúp tôi vững vàng với lựa chọn của mình, tự tin trong học tập và rèn luyện, tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn để xứng đáng với những gì mà Trường Đại học Hà Tĩnh đã giành cho tôi. Ngày hôm nay, tôi có thể tự tin nói rằng vào Trường Đại học Hà Tĩnh là lộ trình đúng bởi nơi đây chính là cánh cửa mở ra cho tôi nhiều cơ hội. Là chìa khóa cho những ai muốn thay đổi. “Đến - Học để thay đổi” như là một lời tuyên ngôn luôn vang lên trong trái tim tôi. Từ những lời giảng dạy thầy cô trong ngôi Trường Đại học Hà Tĩnh, tôi hy vọng cuộc sống sẽ dạy thêm cho tôi những kiến thức mới, những trải nghiệm mới. Thầy cô đã giúp tôi chuẩn bị hành trang bước vào đời, và chỉ có sự thành đạt của tôi trên bước đường sắp tới mới là sự trả ơn ý nghĩa nhất.

 12MN6

Nếu cha mẹ là người đã sinh ra ta, đưa ta đến với cuộc đời này thì thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai đã dạy cho ta kiến thức, truyền đạt cho ta biết bao điều hay lẽ phải về kỹ năng sống, giúp ta nên người. Quả đúng như lời thơ, có mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà không có người thầy, người cô dẫn lối. Có mấy ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày tháng học sinh, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài. Thầy cô - những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học sinh của mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có thầy cô ở bên dạy dỗ, dẫn đưa. Thầy cô giống như những cây chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp ta định vị, tìm thấy hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Thầy cô giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của cuộc đời. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say trên lớp vẫn văng vẳng đâu đây. Rồi là những nụ cười khi thấy những đứa học sinh của mình đạt điểm cao, đạt nhiều thành tích cao trong học tập, đang dần trưởng thành theo năm tháng. Rồi là những giọt nước mắt đượm buồn khi thấy học sinh của mình bị điểm kém, không nghe lời, lười học,….“Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi. Người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa, ngày ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy”. Mặc cho người ta ngập chìm trong những lo toan, tính toán chuyện cơm áo lợi danh, chuyện bán mua cả tình cảm, cả trí tuệ. “Thầy vẫn đứng bên bờ ước mơ. Dù năm tháng sông dài gió mưa còn ai nhớ ai quên con đò xưa… Dù năm tháng vô tình trôi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai. Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời, vẫn những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa sờn vai, thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, có hay bao mùa lá rơi, Thầy đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời. dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người thầy”. Những lời bài hát đã nói lên hết những gì cần nói… Thầy cô với những ước mơ, với tình yêu nghề cháy bỏng luôn thực hiện thiên chức của mình là dạy dỗ học sinh nên người. Mỗi lần nghe thầy cô giảng bài, thỉnh thoảng nhìn lên gương mặt ấy tôi lại thấy mỗi ngày trôi qua trên gương mặt ấy lại hằn lên những nếp nhăn, những cái tóc bạc theo năm tháng, tôi lại thấy buồn đến lạ.Có lẽ, chỉ có sự cố gắng nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học tập của mình để bù đắp cho công ơn thầy cô, cho những gì mà thầy cô đã dành trọn vẹn nửa đời người cho nghề giáo. Ngày 20/11 đang đến gần, mọi năm nhiều người sẽ đem tặng thầy cô của mình những bó hoa to, lộng lẫy, những món quà đắt tiền hay những món đồ mua vội vã trong các cửa tiệm. Nhưng năm nay do dịch COVID-19 rất tiếc chúng tôi không thể đến nhà các thầy cô chơi được, qua bài viết này để tôi có thể gửi đến thầy cô những lời chúc sức khoẻ, và nhớ về những kỉ niệm gắn bó trên trường với thầy cô, bởi chỉ có tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim mới đến được trái tim. Một lần nữa tôi xin chúc thầy cô - những người lái đò tận tụy của mình sức khỏe dồi dào, công tác tốt… để dẫn đưa những lứa học sinh của mình qua sông. Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung Đại học Hà Tĩnh và những người thầy, người cô hết lòng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹn nhất. Có lẽ, mái trường và thầy cô nơi đây là một mảnh ghép trong cuộc đời tôi mà có đi đến đâu, dù thời gian có trôi qua nhiều biết mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm dành cho mái trường và thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và trọn vẹn.

  12MN7

Vậy là quãng đời sinh viên của tôi cũng dần trôi qua, sau gần 3 năm học tập dưới mái trường ĐH Hà Tĩnh với biết bao kỉ niệm, vui có, buồn có, nhưng đọng lại trong trái tim tôi vẫn là những cảm xúc ấm áp của những năm tháng cùng sống, cùng học tập và trưởng thành dưới mái trường thân yêu này. Khoảng thời gian ấy tuy không dài so với một đời người, nhưng cũng đủ để in dấu vào lòng người những bài học của cuộc sống, sâu sắc và đáng quý. Dù thời gian có ngắn hay dài, dù có mang ta lớn dần rồi đi xa, dù sau này mỗi người một nơi, bây giờ, mỗi người được thầy cô dạy dỗ, dìu dắt, chúng em luôn cảm nhận được rằng trái tim thầy cô luôn chan chứa tình yêu thương. Nơi đây hình bóng thầy cô không bao giờ phai nhòa, tiếng thầy cô ấm áp truyền vào trong từng trang vở, nét bút như gió ươm mầm hôm nay vì ngày mai. Chúng tôi thấy thật may mắn khi được học thầy cô tại ngôi trường này. Và tận trong sâu thẳm trong trái tim, chúng tôi xin gửi những lời tri ân, những lời chúc tốt đẹp nhất tới các thầy, các cô. Cảm ơn thầy cô vì tất cả! Cảm ơn những hi sinh thầm lặng của thầy cô vì chúng tôi! Tôi hứa sẽ học thật tốt, sống thật tốt để thầy cô yên tâm và tự hào vì tôi.

  [MS: 18] - Bài dự thi: “Cuộc thi viết - vẽ - clip về đề tài Thầy Cô, Mái trường”