Có những ngày, chỉ cần nhắm mắt lại là mọi ký ức ùa về như thước phim quay chậm. Để rồi đến hôm nay, khi đứng giữa sân trường Đại học Hà Tĩnh, giữa màu hoa phượng đỏ rực và tiếng ve râm ran gọi hè, tôi mới nhận ra: bốn năm ấy — hóa ra đã trôi qua thật rồi.
Ngày ra trường, ai cũng cười thật tươi nhưng sâu trong ánh mắt là những nỗi niềm khó gọi thành tên. Là vui, là tự hào vì đã chạm đến cột mốc mà suốt bốn năm qua ai cũng mong đợi. Nhưng cũng là chông chênh, là lưu luyến khi phải rời xa những người đã cùng mình đi qua cả một quãng tuổi trẻ đẹp nhất.
Thanh xuân là những ngày như thế. Bốn năm trước, tôi và các bạn rụt rè bước qua cánh cổng Trường Đại học Hà Tĩnh, mang theo biết bao bỡ ngỡ, hồi hộp và cả những ước mơ còn dang dở. Chúng tôi gặp nhau, làm quen, rồi trở thành bạn bè, thành người thân lúc nào chẳng hay. Những buổi chiều lộng gió bên hồ Bồng Sơn, những đêm ngồi dưới ký túc xá thủ thỉ kể nhau nghe chuyện quê nhà. Những giờ thực tập đầu tiên run run đứng trước bục giảng, những lần trượt môn, áp lực học hành, rồi lại cùng nhau ôm sách đi học lại, cười mà nước mắt cứ lưng tròng. Có những hôm mưa tầm tã, cả lũ lội bì bõm đến lớp chỉ để kịp nghe một tiết giảng của thầy cô, để rồi ấm lòng khi cùng nhau ngồi ăn ổ bánh mì trong tiếng mưa rơi rả rích.
Thanh xuân của chúng tôi là những tháng ngày ngập tràn tiếng cười, là những lúc tưởng chừng như gục ngã nhưng lại có nhau mà đứng dậy. Là những lần tổ chức hội trại, văn nghệ, cùng nhau hát giữa sân trường vào một đêm đông se lạnh. Là những lần cùng nhau ôn thi tốt nghiệp, thức trắng đêm bên ánh đèn vàng ký túc xá, rồi ôm nhau òa khóc khi biết mình đã vượt qua.
Ngày cuối cùng — ai rồi cũng phải lớn. Hôm nay, chúng tôi khoác lên mình chiếc áo cử nhân màu xanh, đội chiếc mũ vuông mà ngày nào còn ao ước. Nhìn nhau qua ống kính máy ảnh, bỗng dưng thấy tim thắt lại. Chỉ ít giờ nữa thôi, nơi này sẽ chỉ còn là kỷ niệm. Mỗi đứa một vùng đất, một ngôi trường, một hành trình riêng. Cuộc sống rồi sẽ cuốn chúng tôi đi, có thể là bận bịu với lớp học nhỏ ở miền quê nào đó, là những vất vả trên bục giảng đầu đời… Nhưng chắc chắn, trong tim mỗi người vẫn giữ nguyên vẹn hình bóng của những tháng năm đại học ấy.
Tạm biệt những mùa phượng rực cháy, tạm biệt tiếng ve gọi hè, tạm biệt hàng ghế đá quen thuộc và những con đường đầy nắng. Tạm biệt Đại học Hà Tĩnh — nơi lưu giữ cả một phần thanh xuân đẹp đẽ nhất. Cảm ơn và hẹn gặp lại.
Xin được gửi lời biết ơn sâu sắc nhất đến các thầy cô khoa Sư phạm — những người đã chắp cánh ước mơ, truyền cho chúng tôi ngọn lửa nghề và cả những bài học về làm người.
Cảm ơn những người bạn đã cùng nhau sẻ chia buồn vui, để tôi biết rằng tuổi trẻ là thứ đáng trân quý đến nhường nào. Chúng ta rồi sẽ lớn, sẽ đi xa, sẽ bận bịu với những ước mơ, trách nhiệm và bộn bề cuộc sống. Nhưng nếu một ngày mỏi mệt, hãy nhớ về Đại học Hà Tĩnh, nhớ về tuổi trẻ mình đã từng có nhau, đã từng sống hết mình, yêu hết lòng và tin vào ngày mai.
Tạm biệt nhé, thanh xuân của tôi!
Các tin khác
- Tri ân thầy cô - 21/06/2025 10:58
- Phát biểu của sinh viên K14 GDMN tại Lễ tổng kết khóa học 2021 – 2025 - 19/06/2025 11:16
- Phát biểu của Trưởng khoa Sư phạm tại Lễ tổng kết khóa học 2021 - 2025 - 17/06/2025 04:08
- Khoa Sư phạm tổ chức Lễ tổng kết khóa học 2021 – 2025 cho sinh viên K14 - 15/06/2025 17:53
- Sinh viên với niềm đam mê nghiên cứu khoa học- hành trang vững chắc cho sự nghiệp tương lai - 08/06/2025 01:08