"Chúng ta không khóc vì chia tay, mà vì từng có những kỷ niệm thật đẹp để mà luyến lưu"
Hôm nay, trong khoảnh khắc đặc biệt này – khi những tà áo cử nhân tung bay giữa trời xanh Đại học Hà Tĩnh, chúng tôi – những sinh viên Khoa Sư phạm khóa 14 chính thức nói lời tạm biệt với mái trường thân yêu đã gắn bó suốt bốn năm thanh xuân rực rỡ.
Bốn năm – nghe tưởng dài, mà giờ nhìn lại, sao ngắn đến thế. Mới ngày nào, chúng tôi còn bỡ ngỡ ôm balo, loay hoay giữa những hành lang giảng đường, thì nay, mỗi người đã khoác lên mình màu áo tri thức, sẵn sàng bước ra thế giới rộng lớn phía ngoài cánh cổng trường.
Nhưng trước khi bước đi, xin được dừng lại một nhịp – để nhớ, để thương, để cảm ơn và để nói lời tạm biệt.
Chúng tôi nhớ từng buổi sáng chạy vội đến lớp, tay ôm giáo trình, lòng hồi hộp chờ tiết dạy đầu tiên. Nhớ từng lần được các thầy cô tận tình chỉ dẫn, từng lời góp ý chân thành, từng ánh mắt nghiêm khắc mà đầy yêu thương.
Thầy cô Khoa Sư phạm không chỉ dạy chúng tôi cách đứng lớp, cách soạn giáo án hay giảng bài, mà còn dạy chúng tôi bài học lớn lao hơn: Làm người tử tế, khiêm nhường, có trách nhiệm và trái tim biết yêu thương từng học sinh mai này.
Chúng tôi nhớ từng người bạn đã đồng hành cùng nhau – những cái tên thân quen giờ sắp xa, những tiếng cười, những giọt nước mắt, những cái ôm thật chặt sau buổi thực tập đầu tiên, hay những đêm trắng cùng nhau ôn thi, làm đề tài, viết khóa luận.
Nhớ những mùa mưa Hà Tĩnh, lạnh buốt nhưng vẫn ấm vì có bạn bè kề bên. Nhớ cả những trưa hè nắng gắt, ngồi quán nước mía đầu cổng trường, kể nhau nghe về những giấc mơ nghề giáo giản dị mà lớn lao.
Giờ đây, chúng tôi sắp rời đi – mỗi người một ngả, mang theo hoài bão riêng, nhưng chắc chắn sẽ luôn nhớ mãi về nơi này – nơi khởi nguồn của những bước chân đầu tiên trên hành trình làm thầy, làm cô.
Tạm biệt giảng đường, nơi chúng tôi đã từng loay hoay những bài giảng đầu tiên.
Tạm biệt thư viện, nơi chúng tôi đã từng vùi đầu giữa hàng trăm cuốn sách mà vẫn thấy chưa đủ.
Tạm biệt sân trường – nơi những mùa hoa phượng rơi đỏ cả một vùng ký ức.
Tạm biệt Khoa Sư phạm – nơi đã gieo vào lòng chúng tôi hạt giống yêu nghề, yêu người.
Và trên hết – tạm biệt tuổi trẻ. Tuổi trẻ của chúng tôi đã ở lại nơi đây – giữa những giờ học sôi nổi, những buổi hội trại cháy hết mình, những lần tham gia tình nguyện, đi qua các bản làng, và cả những rung động đầu đời ngây ngô nhưng đẹp đẽ.
Cảm ơn Trường Đại học Hà Tĩnh đã không chỉ là nơi dạy chữ, mà còn là nơi dạy chúng tôi làm người. Cảm ơn các thầy cô đã là người truyền lửa, cảm ơn bạn bè đã là chốn tựa nương.
Ngày mai, chúng tôi sẽ là những giáo viên trẻ đứng trên bục giảng, mang theo hành trang quý giá là bốn năm ký ức nơi đây. Dù đi đâu, làm gì, chúng tôi vẫn tự hào khi được gọi là sinh viên Khoa Sư phạm – Trường Đại học Hà Tĩnh.
Chúng tôi rời xa mái trường, nhưng chưa từng rời xa nhau – bởi trong tim mỗi người, luôn có một ngăn mang tên “thanh xuân Đại học Hà Tĩnh”.
"Thanh xuân ấy, chúng tôi đã sống hết mình – và chúng tôi không bao giờ hối tiếc"